Trong y văn của nhiều sách về Đông y có câu: Hư là chính khí hư, thực là tà khí thực.
Tại hạ là kẻ lơ mơ với nghề, hay lý luận dài dòng vòng vo mà diễn nghĩa từ ánh sáng loé lên trong suy nghĩ, mạo muội viết ra đây để lưu lại suy ngẫm, cũng như có chút ý kiến vậy. Mời các bậc cao minh hạ cố lướt xem và cho ý đàm đạo. Xin trân trọng thỉnh giáo !
Khi tà khí mới xâm phạm vào cơ thể chúng ta thì lúc đó là tà khí thực.
Chính khí của chúng ta vẫn mạnh mẽ, cơ thể tráng cường mà tà khí xâm phạm mà phát sinh bệnh thì đó là lúc tà khí thực mà chính khí chưa suy. Thường với trường hợp này y văn thường dùng từ thực chứng.
Khi tà khí xâm phạm và ẩn nấp trong cơ thể quá lâu khiến chính khí của ta bị thương tổn, ngày một suy yếu không hồi phục được thì dẫn tới chính khí hư. Trong y văn thường nói : phàm mắc bệnh đã lâu đều thuộc chứng hư cả.
Chính khí của ta hư yếu mà bất ngờ bị tà khí xâm phạm gây bệnh ngày một trầm trọng, vậy là tà khí thực và chính khí hư. Thường với trường hợp này y văn thường dùng từ hư chứng.
Chính khí của ta hư yếu mà tà khí xâm phạm cũng mức độ nhẹ, bệnh tình tiến lui giằng co vậy là chính khí hư yếu và tà khí cũng không bạo. Thường trường hợp này y văn cũng áp với từ hư chứng.
Chính khí ta hư yếu mức độ phát ra triệu chứng tật bệnh mạn tính mặc dù không xuất hiện sự xâm phạm của tà khí ( có thể nguyên nhân khiến chính khí suy yêu ở đây là do lỗi của cơ thể như lỗi gen, cơ địa, bệnh bẩm sinh, làm việc, sinh hoạt, ăn uống không điều độ ... ). Thường trường hợp này y văn cũng quy vào hư chứng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét