Hãy chọn tư thế thoải mái nhất cho thực hành thiền quán ở mức độ sơ khai, mức độ của sự nhận biết thực trạng cái tâm ta đang chuyển động không ngừng dẫn hướng vô thức cho dòng suy nghĩ của ta.
Chúng ta bắt đầu quán sát hơi thở của chính mình bằng việc niệm theo từng hơi thở. Khi ta hít vào, lồng ngực căng dần lên ... trong đầu ta đọc thầm là " phồng "... rồi khi ta thở ra lồng ngực xẹp dần xuống, đọc thầm là " xẹp " ... Cứ như vậy đến một lúc nào đó tự ta thấy tâm không chú ý vào việc quán sát hơi thở này nữa, có quá nhiều thứ để quyến rũ tâm ta theo dõi và ghi nhận, ta cần theo sát ngay diễn biến chuyển hướng này của tâm để niệm từ cho kịp. Ví dụ: tiếng gà gáy vang lên, dứt ngang chuỗi quán sát hơi thở khiến tâm ta lắng nghe nó, ta chuyển sang niệm từ"gà gáy,gà gáy, gà gáy... " rồi một lúc tâm ta lại chuyển sang suy nghĩ về công việc ta đang làm dở dang ở cơ quan, ta chuyển sang từ " công việc, công việc, công việc ...." ... bỗng dưng ta rơi vào một khoảng trống vô thức và tự cảm nhận thấy mình đang thở đều đặn, ta lại niệm " phồng...xẹp...phồng... xẹp "...
Cứ như vậy, ta với tâm ta đuổi nhau. Một bên dẫn dắt, một bên bám sát và thống kê, điểm trống vắng không có sự dẫn hướng là ta quay về niệm hơi thở của mình ... đuổi hoài, đuổi mãi ta bắt đầu nhận thấy những điều ta suy nghĩ, những sự vật quanh ta chuyển biến không ngừng. Ở đây đã manh nha cho ta một điều của người cảm nhận đạo khi hành thiền là tất cả đều vô thường. Tất cả sự vật, suy nghĩ, ước muốn, khổ đau,... trong ta hay tác động vào ta đều luôn chuyển biến không dừng. Khi chúng ta đuổi theo sự dẫn dắt của tâm, chúng ta không dấn thân sâu vào sự hằn in của tâm trí về những điều tâm ta dẫn hướng mà ta chỉ quán sát và niệm (như một hình thức thống kê ) như vậy về mặt nhất thời đã giảm bớt những suy nghĩ ám ảnh quá sâu vào một vấn đề, nhưng mặt khác còn quan trọng hơn là việc ta sẽ đuổi kịp và định tâm ...
Mời quý ví xem tiếp bài viết tại
đây